Viết về Hương – học viên khoá chuyên sâu đào tạo gíao viên của mình.

Bài viết này mình muốn dành tặng cho Hương, học viên khoá chuyên sâu của mình. Nhưng giờ Hương lại là người truyền động lực và ảnh hưởng đến lý tưởng sống của mình quá nhiều.

Nhớ ngày đầu gặp Hương (Hương đến lớp mình dự giờ), Hương dùng ánh mắt trìu mến, dù biết bằng tuổi vẫn chào mình ” Em chào chị”! . Mình chào lại Hương lịch sự nhưng thực ra lúc đó mình rất thờ ơ vì còn lo hoàn thành các ca dạy phía sau.

Lúc giao ca, Hương nhẹ nhàng đến bên cạnh “Chị Yến ơi, c có rảnh không, e hỏi chị chút được không ạ?” Mình cảm thấy hơi khó chịu (xấu tính thế cơ chứ 😃), vì t7 cn mình chỉ tranh thủ thời gian nghỉ tính bằng phút nên nếu không phải là phụ huynh cần nói chuyện mình sẽ rất ngại tiếp khách. “Chị không, sorry em nhé, để t2 chị nói chuyện với em nhé. C bận lắm”. Hương mỉm cười đón nhận, coi việc bị từ chối là điều hiển nhiên “vâng ạ”

Và trong khoảnh khắc ấy, mình chợt bị khựng lại. Nụ cười an yên đó như thức tỉnh mình trong giây lát, mình cảm thấy áy náy với Hương ” Hương à, c sẽ tranh thủ nói chuyện với em nhé, em ngồi đây”. Và mình cũng tự hỏi, tại sao mình lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, dù Hương không hề tác động gì đến mình, nhưng mình lại thấy muốn được nói chuyện với Hương hơn bao giờ hết.

Rồi mình và Hương cứ thế đồng hành cùng nhau hết ca này đến ca khác. Hương rất thoải mái và biết cách gợi chuyện với trẻ. Hương có thể ngồi, có thể đứng, có thể hát, có thể trò chuyện với trẻ mà không cần phải cố gắng. Mọi thứ ở Hương tuôn chảy nhẹ nhàng, êm ái đến kì lạ.

Dạy xong là 21h, trả học sinh và họp hành với gv xong là 21h30. Mình nghĩ đến ngày mai còn rất nhiều ca dạy bắt đầu từ sáng sớm, nhưng mình quyết định ngồi nc với Hương đến 23h. Rồi mình biết Hương là một giảng viên đại học, Hương có trung tâm dạy Toán, Hương đang chuẩn bị mở trường Homeschooling…

Nhưng cái mà Hương toả ra cho mình thấy đó là cảm giác được yêu thương và trân trọng. Sự hiểu biết, uyên bác của Hương thể hiện ở cách Hương dùng từ vô cùng chuẩn mực. Hương chia sẻ nhiều về cuộc sống lắm. Điều đặc biệt nhất mình cảm nhận được đó là Hương muốn sống một cuộc đời có giá trị, sống vì người khác. Hương muốn có một ngôi trường nhỏ mà nơi đó các con được học mọi kiến thức chuẩn quốc tế nhưng vẫn hiểu được bản chất của vạn vật sự sống, có 1 cô giáo đóng vai trò là một người mẹ – thực sự là 1 người mẹ, chăm sóc và hỗ trợ các con mỗi ngày, cùng con bồi đắp thái độ sống hân hoan, biết hi sinh nhường nhịn những người xung quanh.

Hương chia sẻ hiệu trưởng trường Pinberk mà Hương đang cùng đồng hành là người nuôi dưỡng 50 đứa trẻ dân tộc, tâm huyết đào tạo các cô giáo để các cô đồng hành cùng các con. Sau này các con lớn, 50 con người ấy sẽ đi 50 địa điểm khác nhau xây dựng lên những ngôi trường tràn ngập tình yêu thương. Khoảnh khắc ấy, mình đã rơi nước mắt….

Mỗi lời Hương chia sẻ, như một hồi chuông ngân lên, chạm vào tâm trí đang không được an yên, xoa dịu và vỗ về từng dòng suy nghĩ của mình. Mình trân trọng khoảnh khắc đó lắm.

Hôm nay Hương nhắn tin hỏi và đăng kí với mình khoá kĩ năng sống, Hương chia sẻ rằng tớ sắp xây trường xong rồi, tớ may mắn quá vì gặp được chú rất tốt bụng xây trường theo ý chúng tớ rồi cho chúng tớ thuê lại, tớ không thể tin được….. Mình nghe Hương nói mà thấy yêu quá, cảm giác hạnh ngộ tràn đầy các giác quan. Hương lại chia sẻ những câu chuyện của những con người giỏi giang bên cạnh Hương, trông bình thường giản dị mà kiến thức uyên bác và sống cuộc đời đầy thăng hoa, trao yêu thương cho người khác.

Cuộc nói chuyện với Hương lại khiến mình thêm tỉnh thức, và tin tưởng vào sứ mệnh mình theo đuổi lâu nay. Hương bảo Hương chỉ là người bình thường hơn cả người bình thường, nhưng Hương muốn sống một cuộc đời ý nghĩa và tươi đẹp nên Hương đã gặp mình. Nhưng sự thực là, mình đã hiểu thế nào là sống ý nghĩa và tươi đẹp khi mình gặp được Hương. Một buổi sáng đầu tuần thật đẹp và yêu thương!

Leave a Comment

Contact Me on Zalo